TẢN MẠN THÁNG 11 NHỚ
THƯƠNG
Tôi nhấp chuột đóng lại bài văn viết dở
dang…cảm xúc nhạt nhòa khiến tôi không còn hưng phấn viết tiếp. Ngước mắt ngó
ra ngoài khung cửa sổ, thoáng giật mình khi nhìn cây bàng nhà hàng xóm sát nơi
cửa sổ, lá đã ngả vàng. Liếc nhanh xuống góc phải màn hình, tôi sửng sốt ! Ôi
tháng 11 đã về! Đây quả thật là những khoảnh khắc cuối của mùa thu với những
chiếc lá bàng rơi đầy bên ô cửa sổ trước sân nhà. Sáng nghe đài báo đợt gió mùa
đông bắc đầu tiên đã đổ bộ vào miền Bắc. Làn gió lạnh đầu tiên cuốn theo trận
mưa rào lúc 3 giờ chiều, khiến bà con nông dân khi đó đang gặt lúa trên đồng
được một phen cuống cuồng vội vã, tiếng người lớn giục nhau, hối hả chạy lúa về
nhà. Nhịp sống nơi đồng quê bỗng sôi động, huyên náo hẳn lên. Tiếng người lớn gọi nhau í
ới, tiếng máy gặt rền vang ồn ã. Đồng làng một phen náo loạn, mấy chàng thanh
niên chạy lúa cuống cuồng, miệng thở hổn hển dùng ống tay áo quyệt ngang, lau làn
nước mưa ướt sũng trên cằm, trên má, mặt đỏ gay vì mệt. Chỉ thoáng sau cánh
đồng làng đã trở lại yên ắng. Đợt gió lạnh đầu mùa mang theo trận mưa rào chỉ kéo
dài chừng nửa tiếng. Ấy vậy mà nó đã làm náo động cả làng quê… Ngồi bên cửa sổ
nhìn trời mưa lòng tôi chợt bâng khuâng bao hoài niệm xưa cũ về những ngày đã
xa.
Tháng 11 đã lại về, tháng của những buổi
sớm mai có những dải sương mù mỏng tang giăng ngang sườn núi, lãng đãng trên
cao những áng mây trắng cuối mùa lười biếng buông mình mặc cho gió heo may thả
sức đẩy trôi. Tháng 11 về mang theo trong tôi bao nỗi nhớ… nhớ những buổi chiều
tà trầm lắng trôi qua với những cơn gió mùa se lạnh cuốn theo bước chân của các cô
thôn nữ đang rảo bước trên đồng, gánh lúa nặng oằn vai, tiếng bước chân thậm
thịch xen lẫn tiếng quang gánh kẽo kẹt lướt trên đường trở về nhà dưới ánh
hoàng hôn vàng bảng lảng…Tháng 11, tháng của ngày chưa kịp trôi qua mà đêm đã
vội tìm về, ngày ngắn, đêm dài… ánh đèn đường vàng vọt lấp lóa dưới những tán
cây dọc con đường phố nhỏ quê tôi, dòng người xe hối hả ngược xuôi ai cũng mong
nhanh chóng về nhà để cùng người thân quây quần bên mâm cơm ấm cúng, và kể cho
nhau nghe những câu chuyện sau một ngày bề bộn, lo toan, vất vả mưu sinh…Tháng
11, tháng của thời khắc giao mùa, khiến ai đó với tâm hồn nhạy cảm dễ thấy
thoáng chút bâng khuâng, xao xuyến, ngập ngừng giống như những người yêu nhau
trước giờ từ biệt, nửa như nuối tiếc trù trừ muốn ở lại, nửa như ngại ngùng vội
vã muốn bước đi. Tháng 11 là tháng của những nỗi buồn man mác và những nỗi nhớ
vu vơ của bao chàng trai, cô gái tuổi đang yêu…Tháng 11, nhắc ta nhớ về màu đỏ
của những chiếc lá bàng rụng rơi, lã chã trên khoảng sân trường, những chiếc lá
vàng mang theo màu sắc đỏ gợi nhớ những
kỉ niệm của một thời bên thầy cô, bạn bè, nơi ngôi trường yêu dấu ngày xưa… nhớ
những buổi sớm mai mẹ dặn nhớ đừng quên mặc thêm áo ấm đến trường và cả những
buổi lũ học trò ồn ào kéo đến thăm các thầy cô trong ngày lễ lớn 20/11 với
những món quà nho nhỏ mà thật đầm ấm,
đầy ắp yêu thương, tình nghĩa thầy trò. Ôi ! Đã bao mùa cây bàng nơi sân trường
thay lá là bấy nhiêu mùa ta cùng bạn bè quấn quýt bên thầy cô. Tháng năm in hằn
trên thân bàng, lồi lõm vết thời gian cho những lứa học trò từ đó lớn lên và dã
từ ngôi trường làng nhỏ bé để tìm đến những bến bờ xa. Mặc dù vậy trong sâu
thẳm tâm trí mỗi học trò ngày ấy vẫn vang lên những lời ca da diết để nhớ về sắc lá bàng xao xác cuối mùa thu. Một sớm mai khi ta giật
mình tỉnh giấc, thoáng thấy làn hơi lạnh náu mình ngoài khung cửa sổ lặng lẽ
lách mình ùa qua tấm rèm mỏng vào trong căn phòng, thoáng chút rùng mình. Bầu không
khí se lạnh buổi sớm ấy làm cho ta cứ nấn ná chẳng muốn rời khỏi tấm chăn mỏng
bước ra ngoài. Đắm chìm trong cái cảm giác bâng khuâng ấy, bao nỗi nhớ thương,
tưởng đã nhạt nhòa bỗng ùa về, hiển hiện trong ta. Ôi bạn bè bao mùa qua trôi
dạt khắp bốn phương trời, suốt Bắc vào Nam liệu có nhớ mùa này về hội lớp?
Người xưa
nói : “ Nhất niên chi kế mạc như thụ cốc, thập niên chi kế mạc như thụ mộc,
bách niên chi kế mạc như thụ nhân” (Sự nghiệp một năm không gì bằng trồng lúa
đậu, sự nghiệp mười năm không gì hơn là trồng cây gỗ, sự nghiệp trăm năm không
gì bằng đào tạo con người). Đào tạo con người đúng nghĩa là công trình thế kỷ,
đời người đâu kể là bao?! Số phận đã đưa tôi đến với nghề dạy học. Cái nghề mà
mọi người thường ví là “người chèo đò” đưa khách sang sông.. Suốt 36 năm qua
miệt mài với nghề. Cảm xúc vui buồn lẫn lộn mỗi dịp tháng 11 về.
Hôm nay, tôi – Người lái đò
đã già vẫn còn đứng đây, mãi dõi theo bóng những người khách qua sông, mong họ
vững bước trên hành trình đến những chân trời cao rộng. Sẽ có một ngày sức tàn
lực kiệt, có thể do bệnh tận, hay sức khỏe không thể đảm đương nổi những nhịp
chèo, thì người lái đò như tôi vẫn sẽ mãi vui khi biết rằng những khách sang
sông năm nào đã đúng hướng hành trình.
Và
trong tôi vẫn nhớ dịp này để về lại chốn cũ trường xưa, mong mỏi tìm lại bạn
bè thầy cô, học trò, tri ân với mái trường cũng chính là ta tri ân với cuộc đời
tươi đẹp đã cho ta được sống, được yêu, được gặp gỡ thầy cô, bạn bè suốt những
tháng ngày thơ bé đó. Một quãng đời đầy yêu thương vô tư, trong sáng. Ôi tháng
11 tháng của tình thầy, nghĩa bạn, tháng giao mùa để ta nhớ về nhau! Và khi trưởng
thành, những mái trường tôi đã gắn bó, đã đi qua luôn để lại trong tôi những dấu
ấn không phai mờ!
Phố Đu, chiều cuối
thu mưa rơi.
ngày 01/11/2016.
ngày 01/11/2016.
Đ/C: Bùi Nhật Lai
No comments:
Post a Comment