CHỊ
DÂU
Truyện ngắn
Trời nóng như đổ lửa, dựng vội chiếc xe
máy vào góc sân dưới tán gốc mít, Lý Miêu lảo đảo bước vội vào nhà. Thấy bố về
Diệu Hoa từ bếp chạy ra, nhìn vẻ mặt thất thần cùng dáng điệu mệt mỏi của bố,
Diệu Hoa biết hẳn sức khỏe của mẹ có diễn biến xấu. Diệu Hoa chạy vội đến bên
bàn rót cốc nước vối đưa cho bố. Vừa đỡ cốc nước con gái đưa Lý Miêu mệt mỏi
buông phịch người xuống ghế. Diệu Hoa bật quạt cho bố, chiệc quạt cũ kỹ kêu cồng
cộc nhưng ít nhiều nó cũng làm cho Lý Miêu cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, Lý
Miêu tu một hơi hết cốc nước, đặt cốc xuống bàn mà vẫn không nói điều gì. Không
thể chờ lâu hơn Diêu Hoa khẽ khàng lên tiếng:
- Bố ơi ! Bệnh tình mẹ con bây giờ thế nào rồi
ạ ? Mẹ có đỡ chút nào không bố?
Câu hỏi của con gái như làm Lý Miêu bừng tỉnh,
anh quay nhìn con gái và giọng như lạc đi:
- Không có tiến triển gì con à! Mà mai là
ngày phải nộp tiếp viện phí rồi, bác sỹ vừa nhắc bố. Thế ở nhà con đã cơm nước
gì chưa? Thôi bố phải sang ngay nhà bác cả Lý Mao xem vay bác ít tiền để nộp
cho mẹ con ạ! Bố đi đây.
- Thế bố đã ăn gì chưa? Để con dọn cơm cho bố
ăn đã đằng nào thì cũng muộn rồi bố.
- Chưa bố chưa ăn gì cả. Nhưng giờ còn bụng
dạ nào mà ăn nữa, con chưa ăn thì ăn đi rồi trông nhà, bố sang bác vay, không
được thì bố còn phải đi chỗ khác, chạy vài nơi chứ chưa biết thế nào cả.
Nói rồi Lý Miêu vơ vội chiếc mũ xe máy đội
lên đầu, dắt xe, nổ máy lao đi trong cái nắng như thiêu giữa trưa hè tháng 6.
Nhìn theo hút bóng bố, Diệu Hoa không cầm được nước mắt. Sáng 5 giờ bố nhịn đói
xuống viện với mẹ. Trưa về vẫn nhịn đói lại đi vay tiền luôn. Đã 3 tháng trời
nay hai bố con cô thay nhau trông coi mẹ. Diệu Hoa đang học lớp 11, những ngày
cuối năm học bận rộn với bài vở, học hành Diệu Hoa không giúp bố được gì, đến
khi nghỉ hè thì cô mới giúp bố coi mẹ được ít nhiều. Bố vốn đã gầy, sau mấy
tháng trông mẹ ốm càng thêm tiều tụy. Cô thương bố mà chẳng biết làm gì. Cô chỉ
biết khóc và thầm cầu trời phật giúp mẹ sớm qua khỏi cơn bạo bệnh để gia đình lại
được bình yên.
Tại phòng khách nhà Lý Mao, hai vợ chồng
đang ngồi bên bộ bàn ghế gù hương được chạm trổ tinh xảo, tiếng máy lạnh chạy
êm ro, Tiểu Nga rót nước bê lại bên cho chồng rồi nói:
- Anh xem số tiền 600 triệu chú Lưu Hán đưa
hồi sáng đó nên đầu tư vào cái gì được, nếu không mình cho vay lãi cũng được
anh ạ, chứ để nhà cũng chả làm gì.
- Cái đó tùy em muốn làm thế nào cũng được.
Nhưng anh mới nghe nói vợ chú Lý Miêu ốm nằm viện mấy tháng nay, anh bận chưa
thăm được thím ấy, mẹ con em đã thăm thím ấy được lần nào chưa? Hoàn cảnh chú
thím ấy khó khăn, hay em đưa cho chú ấy vay 50 triệu lo thuốc men cho thím ấy
giúp anh.
- Ối ! Anh nói thế nào vậy? Thím đó bệnh tật
quanh năm biết bao giờ khỏi, em cũng đến thăm một lần rồi, quà cáp đủ cả, anh
không phải lo. Còn cho vay thì thôi đi. Anh nhớ không, năm kia thím ấy vào viện,
vay nhà mình 5 triệu hứa khi nào khỏi sẽ trả mà đến giờ đã trả được đâu. Em là
em không cho vay viếc gì nữa!
- Em thật buồn cười, nhà có 4 anh chị em,
anh là cả được bố mẹ ưu tiên cho ăn học đến nơi, đến chốn nhờ vậy giờ mới được
như thế này. Cô Lý Mân và chú Lý Mâu cũng còn được học hết cấp 3, riêng Lý Miêu
bé nhất nhà, lại hay ốm đau nên học hành không bằng ai, hết câp 2 nó đi bộ đội
rồi phục viên về nhà, bố mẹ qua đời mà chú ấy vẫn chưa có vợ con mãi mới lấy vợ.
Mang tiếng là anh cả, lấy vợ, lập nghiệp trước chú ấy hơn cả chục năm mà nào vợ
chồng mình cũng có giúp chú thím ấy được cái gì đâu? Chú ấy thẳng tính cũng chẳng
muốn phiền hà gì chúng mình, nhớ ngày chia đất đai, chú ấy bảo các anh chị có
gia đình, đông người cần lấy nhiều, chứ em một mình lấy làm gì nhiều. Nhờ thế
mà việc phân chia giữa 4 anh em mới dễ dàng thế. Giờ mình có bát ăn, bát để
cũng là lúc mình phải vun vén giúp đỡ cho các em chứ !
- Ôi giời! Anh cứ hoài cổ mãi. Xưa là thế,
nay anh em “kiến giải nhất phận”, thân ai người ấy lo, “khéo ăn thì no, khéo co
thì ấm”. Mình chẳng cho nhưng mình cũng chẳng xin ai. Nên em rứt khoát không
cho chú ấy vay viếc gì cả. Tiền kia em đã hẹn cho mụ Liễu đen đầu phố vay cả rồi.
Lãi cao gấp 5 lần ngân hàng. Tội gì không tính ?
- Thôi được em làm gì thì tùy, nhưng nhớ để lại
50 triệu để tôi giúp chú thím ấy.
Lý Mao nói vậy rồi anh uống nước và vào
phòng nghỉ trưa. Chỉ còn Tiểu Nga ngồi một mình ngoài phòng khách. Chợt có tiếng
xe máy dừng ngoài cửa, tiếng con zô sủa từng tiếng ông ổng, rồi tiếng chuông cổng
reo vang. Tiểu Nga mở cửa. Vừa nhìn thấy Lý Miêu, thị đã khó chịu ra mặt. Tiểu
Nga thầm nghĩ : “Sao mà thiêng thế, vừa nhắc đến là đã đến ngay”! Tiểu Nga miễn
cưỡng mời Lý Miêu vào nhà, rồi lên tiếng hỏi:
- Sao đang trưa nắng nôi thế này chú đến nhà
anh chị có việc gì vậy?
- Vâng em chào chị! Cũng vì quá cần kíp nên
em mới phải tìm đến anh chị. Anh có nhà không chị?
- Có việc gì mà cần kíp vậy? Anh hôm nay dự hội
nghị ở cơ quan trưa không về, có gì chú cứ nói thẳng với tôi.
- Vâng em xin được nói luôn, chả là nhà em bệnh
nặng quá, nằm viện đã 3 tháng trời nay, tiền nong thuốc men lo cho nhà em giờ
cũng đã cạn không biết làm sao, em đi làm cho công trình 6 tháng trời nhưng chủ
đầu tư vẫn nợ lương chưa trả thành ra em bí quá. Mà mai lại phải nộp viện phí rồi,
em phiền vợ chồng chị cho em vay 20 triệu lo viện phí cho nhà em.
- Chú uống nước đi đã. Thế này chú ạ, không
phải anh chị hẹp hòi gì với chú mà anh chị cũng vừa lo mua thêm lô đất ở thị
xã, tiền nong chị cũng vừa mới dồn đưa cho họ vừa hôm kia mất rồi. Giá chú cho
chị biết từ mấy hôm trước thì 2 chứ 4 chục triệu cũng có nhưng giờ thì chị chịu.
Chú thông cảm chạy hỏi bên cô Lý Mân và chú Lý Mâu nhà mình xem liệu có giúp được
không nhé. Ấy vừa rồi chị lo tiền trả cho họ, mới nhớ ra chú vẫn còn nợ anh chị
5 triệu từ năm kia, anh bảo chị sang hỏi chú, nhưng chị biết thím đang ốm nằm
viện làm gì có tiền mà hỏi nên cũng không hỏi đến nữa. Chú thông cảm cho chị!
- Chị ơi ! Em rất cần tiền lúc này, chị xem
có cách nào giúp em với ạ!
- Chú đâu phải nói nhiều như vậy, mình là chị
em, người một nhà, không giúp được chú thím lúc khó khăn này anh chị cũng áy
náy lắm chứ, nhưng cũng đành chịu, chú thật sự thông cảm cho chị. Đấy mua mảnh
đất có hơn tỷ bạc mà anh chú cũng phải chạy méo mặt, phải nhờ cả mấy cậu bên
ngân hàng vay giúp mới được đấy. Thôi chú uống nước rồi đi đâu vay xem nhé chị
hết cách rồi!
Lý
Miêu, đứng dậy buồn bã ra về. Dọc đường Lý Miêu cũng rẽ vào mấy người bạn hỏi
vay mà cũng không được. Trở về nhà, anh nằm vật ra giường, anh lả đi vừa vì
đói, vừa vì mệt và nhất là lo lắng. Buổi
tối, húp vội bát cháo con gái nấu cho, Lý Miêu lại chạy đi vay tiền, nửa đêm về
đến nhà thấy con gái vẫn chờ, anh buồn bã nói với con:
- Bố đã đi khắp những nơi có thể vay tiền
nhưng không vay đủ số tiền cần, giờ mới vay được có 7 triệu. Cách còn lại duy
nhất là mình phải đem thế chấp ngôi nhà này con ạ! Nhưng việc này cũng không thể
làm nhanh được vì các thủ tục của ngân hàng rất lâu. Chỉ có cắm cho mụ Liễu đen
là nhanh nhưng rất rẻ con ạ vì mụ này tính lãi rất cao. Rồi sau này chúng ta sẽ
ở đâu? Thật sự bố nghĩ nát nước rồi!
Chợt chuông điện thoại reo, Diệu Hoa cầm chiếc
điện thoại lên xem và nói:
- Bố ơi ! Điện thoại của bác Lý Mâu, bố có
nghe không?
- Thôi tắt đi con, bác ấy cũng chả giúp gì
cho bố con mình được đâu.
Diệu Hoa tắt máy, nhưng lát sau chuông lại
reo. Mãi đến lần thứ ba, Lý Miêu mới chịu nghe máy:
- Alô ! Em nghe đây! Dạ nhà em yếu lắm, tiên
lượng không tốt anh ạ! Vâng! Em đã chạy khắp nơi từ trưa đến giờ em vừa về đến
nhà đây mà không vay đâu được. Sao anh nói sao ạ? Ôi vậy ạ! Vâng anh đến đi em
đang ở nhà đây!
Lý Miêu ngồi phắt dậy và nói với con:
- May rồi, bác Lý Mâu vay tiền giúp bố con
mình rồi, bác đang mang đến!
Lát sau Lý Mâu bước vào. Nhìn dáng vẻ tiều
tụy của em, anh không kìm được lòng, anh ngồi xuống bên hai bố con Lý Miêu giọng nghẹn ngào:
- Anh vừa đi làm ngoài Quảng Ninh mới về nhà
hôm qua, nghe chị nói thím ốm nặng, anh cũng rất buồn vì không giúp được gì cho
em. Ạnh làm thuê ngoài đó lương ba cọc, ba đồng chả đáng là bao, chị với các
cháu bên đó cũng vậy, ruộng vườn cũng chỉ đủ ăn… Nghe chú nói cần tiền hôm qua
chị đã bán lợn được 5 triệu, anh mang về được 5 triệu cộng lại được 10 triệu,
anh đến vay mụ Liễu đen 15 triệu nữa tổng công 25 triệu anh đưa cả cho chú lo
thuốc thang cho thím, được chút nào hay chút đó, rồi anh em mình tính tiếp.
Cầm bọc tiền anh đưa Lý Miêu bật khóc ôm
choàng lấy anh miệng lắp bắp:
- Em cảm ơn anh, không có anh em không biết
xoay sở ra sao nữa?
Lý Mâu buông em ra và hỏi:
- Em khó khăn như vậy sao không hỏi vợ chồng
anh cả?
- Trưa nay em đã đến nhà anh chị ấy đầu
tiên, anh không có nhà, chị dâu bảo không còn tiền vì đã mua đất rồi!
- Không phải thế. Chị ấy là người như thế
nào ai chả biết? Chị ấy có tiền nhưng không muốn cho chú vay nên nói thế đấy.
Khi tôi đến vay mụ Liễu đen còn bảo tổi là giả vờ hỏi đểu mụ, vị bà chị giàu thế
làm sao phải để mấy thằng em đi vay lãi có hơn chục triệu bạc. Rồi mụ kể tiền mụ
vừa vay chỗ chị dâu 600 triệu lúc 2 giờ chiều nay. Khi biết tôi vay thật mụ làm
giấy vay tiền rồi lấy bọc tiền đưa ra bảo đây là tiền chị chú vừa đưa đấy. Thế
anh mới biết.
Cả đêm ấy Lý Miêu không ngủ được, sáng sớm
anh dậy, đèo con xuống viện trông mẹ. Sau khi đóng viện phí cho vợ anh để Diệu
Hoa lại coi mẹ, anh phóng xe về nhà Lý Mao, đúng bữa trưa, nhà đang có khách, mấy
vị chánh, phó văn phòng đến ăn cơm tại nhà. Thấy Lý Miêu áo quần xộc xệch phóng
chiếc xe cà tàng vào sân. Mọi người rất ngạc nhiên. Lý Mao nhìn thấy em vội ra
đón vừa dẫn em vào mâm vừa nói với mọi người:
- Giới thiệu với các anh em đây là Lý Miêu
chú út nhà tôi. Còn đây là các anh làm trên huyện với anh, thôi nhân thể chú ngồi
xuống đây ăn uống luôn cùng bọn anh, có chuyện gì để sau anh em mình sẽ nói
riêng với nhau.
Vừa nói Lý Mao vừa ra hiệu cho vợ lấy bát
đũa cho em. Thấy mọi người đông đủ, dù rất hận vợ chồng anh trai nhưng theo
phép lịch sự, Lý Miêu đành nghe theo anh ngồi xuống mâm, ăn uống cùng mọi người.
Sau bữa ăn, mọi người lấy cớ bận việc phải về cơ quan ngay để cho anh em Lý Mao
tự nhiên nói chuyện. Lúc này Lý Mao mới nhìn em và hỏi:
- Thế chú vừa ở nhà đến à? Chú đến có việc gì
không ? Nghe nói thím bị ốm giờ bệnh tình thế nào rồi ?
Nghe anh hỏi vậy, cơn giận lại sôi lên trong
người Lý Miêu, câu nói của Lý Mâu hôm qua lại vang lên trong đầu anh: “ Chị dâu
chiều qua vừa cho mụ Liễu đen vay 600 triệu, mụ vừa lấy tiền đó cho anh vay
đây.” Lý Miêu cười khẩy rồi từ từ rút trong túi ra xấp tiền, anh nhìn thẳng vào
mặt Tiểu Nga giọng dằn từng tiếng:
- Em đến … để trả tiền cho anh… chị đây! Từ
này anh chị coi như không có thằng em này nữa!
Nhìn ánh mắt sắc lạnh của Lý Miêu, Tiểu Nga
co rúm người tựa như bị điện giật, miệng ú ớ nói không ra lời.
Ngay lúc đó Lý Miêu đứng vụt dậy đi như chạy
ra khỏi phòng, Lý Mao chưa kịp hiểu ra điều gì thì đã thấy tiếng xe máy lao vút
đi. Anh quay lại quát vợ:
- Sao lại có chuyện này ? Có phải em đòi tiền
chú ấy không? Em nói anh nghe?
- Thì … cũng tại chú ấy…chú ấy cứ đòi vay
nên em mới nhắc …là chú ấy vẫn còn nợ… ai ngờ hôm nay chú ấy giận chú ấy mới
làm thế!
Chả cần nghe vợ nói hết, trong đầu ông phó
chủ tịch huyện cũng hiểu ngay điều gì đã xảy ra với hai chị em họ. Lý Mao đứng
phắt dậy:
- Tôi hiểu hết rồi! Vậy ra hôm qua chú ấy đã
qua tìm tôi mà cô giấu không cho tôi biết. Chú ấy sang vay tiền! Ấy vậy chẳng
những cô không cho vay mà lại còn gợi chuyện để đòi lại tiền… Tôi hỏi số tiền 5
triệu ấy đáng là bao so với việc ăn tiêu của 3 mẹ con cô hàng tháng? Riêng tiền
phấn son, áo váy cũng hàng chục triệu đồng… mình đất đai nhà cửa đủ cả, nay mai
hai đứa con gái đi lấy chồng còn hai thân già tham lam gì lắm nữa mà đến nỗi bỏ
hết cả nghĩa tình anh em… là dâu cả trong nhà thiết nghĩ cô phải thay tôi chăm
lo cho các em, giúp đỡ nhau lúc ốm đau hoạn nạn… đằng này chỉ vì tham mà cô đã
làm tôi mất một đứa em rồi đấy cô thấy chưa?
Vừa nói, Lý Mao vừa vớ nắm tiền trên bàn ném
thẳng vào mặt vợ, anh dằn giọng quát:
- Đây tiền của cô đây ! Cô cầm lấy mà tiêu
sài cho thỏa đi! Cô chỉ thích tiền chứ đâu còn chút tình người ?!
Lý Mao ra ô tô nổ máy lao đi!
Ngoài trời nắng tháng 6 oi nồng, tiếng ve
réo rắt, nỉ non tựa như tiếng ai đó đang than khóc cho một kiếp người! Ầm ì tiếng
sấm phía cuối trời nổi lên cùng những đám mấy trắng hình nấm cứ lớn dần báo hiệu
một cơn giông lớn có thể sắp ập đến!
Đu - Trưa hè 5/7/2017
Đ/C: Bùi Nhật Lai
No comments:
Post a Comment