TÌNH BẠN TUỔI THƠ
Truyện ngắn
Năm
nay bé Hoa lên lớp ba, chị Yến cảm thấy thời gian gần đây bé Hoa có gì
đó rất lạ, Hoa hay quên và làm mất đồ dùng học tập luôn, mặc dù từ trước đến
nay Hoa vẫn ưa ngăn nắp, gọn gàng, đồ chơi Hoa giữ gìn cẩn thận, nhiều thứ bố mẹ
mua cho từ hồi mấu giáo mà Hoa vẫn còn giữ được đến bây giờ. Ấy vậy mà hơn hai
tháng nay con bé bỗng trở nên đểnh đoảng như vậy.
Buổi sáng nay sau khi đưa con đi học quay
trở về, chị Yến ngồi vào góc học tập của con, chị ngắm chiếc bàn học nhỏ nhắn
đó là quà mà bố mua tặng cho Hoa khi con bé vào học lớp 3. Hoa rất thích chiếc
bàn. Nó được thiết kế khá đẹp, có những ngăn kéo, ô tủ để Hoa cất giữ đồ đạc của
riêng mình. Con Lật đật dì Thoa đi lao động bên Nga mang về tặng cho Hoa khi
con bé mới vào lớp 1, nó thích lắm và gìn giữ như một báu vật, nó để ngay góc
bàn học của mình, đã 4 năm rồi mà trông con lật đật vẫn còn như mới tinh. Con
bé vẫn học rất khá, điểm số vẫn luôn đứng vào tốp đầu trong lớp. Chị Yến lặng
ngắm đồ dạc của con mà lòng cảm thấy bồn chồn lo lắng, có điều gì đã làm con bé
lơ đễnh đến việc bảo quản đồ dùng của mình như vậy nhỉ? Hay đây là những bước
biến đổi về tâm sinh lý của con? Mấy hôm trước khi chồng về phép chị cũng đem
điều lo lắng này nói với chồng. Là một sỹ quan chính trị, anh khá am hiểu về
tâm lý con trẻ, thấy chị lo lắng, anh bảo:
- Trẻ con thay đổi tâm tính là lẽ thường
thôi, có lẽ giờ lớn rồi, con nó cũng có nhiều mối quan tâm hơn, chẳng hạn như bạn
bè, thầy cô, rồi còn bao chuyện khác nữa, nên việc hay quên, hay đánh rơi, đánh
mất đồ dùng học tập hoặc thiếu tập trung trong học tập cũng là lẽ thường, em đừng
lo nghĩ quá làm gì. Hãy tìm cách gần gũi con, nhắc nhở con hẳn sẽ chẳng có gì
ngại đâu.
Nghe anh nói vậy chị cũng thấy vững dạ hơn
và chị đã làm theo lời chồng, trước khi đưa con đi học chị thường đích thân
cùng con sắp xếp từ sách vở, bút viết, bút màu, thước kẻ… cho con với hy vọng
con không quên khi đến lớp. Tối về chị lại cùng con xem lại mọi thứ…với cách
làm của mình như vậy chị tin rằng sẽ giúp con khắc phục những thiếu sót của mình.
Chiều nay khi đón con về nhà, chị vội vàng
lo nấu cơm, Hoa cũng xăng xái giúp mẹ nhặt rau rồi cho đàn gà con ăn, vừa làm
nó vừa khoe:
- Mẹ
ơi! Hôm nay con được điểm 10 bài tập viết và điểm 8 về bài văn tả bà ngoại đấy,
điểm 8 là điểm cao nhất chỉ con và bạn Hoài được thôi, nhiều bạn tả bà buồn cười
lắm, cô giáo đọc, cả lớp cười bò ra!
Thấy con khoe vậy, Yến rất mừng, có lẽ đúng
như chồng chị nói, chị đã quá lo xa cho con chăng. Buổi tối sau khi đã dọn dẹp
xong chị và con lại ngồi vào bàn học. Trong khi Hoa làm bài tập thì chị lấy cặp
của con ra để sắp xếp và kiểm tra lại các đồ dùng. Thấy vậy con bé ngăn mẹ lại
và nói:
- Thôi từ hôm nay mẹ không phải sắp xếp đồ
cho con nữa, con lớn rồi, con tự làm được mà…
Nói đến đây nó hơi ngắc ngứ nửa như muốn
nói, nửa lại không. Nó ôm cặp vào lòng và xua tay mẹ ra. Chị Yến cảm nhận như
có gì không bình thường trong thái độ của con. Chị ôn tồn bảo:
- Ồ ! Con cứ làm bài tập đi, để mẹ xem lại đồ
dùng xem thế nào, có quên gì không kẻo mai đến lớp lại không có đồ dùng cô giáo
lại phê bình cho.
- Ồ ! Không đâu, con tự khắc làm lấy, mẹ kệ
con đi.
Mặc cho con nói vậy nhưng chị Yến vẫn lấy cặp
của con ra để xem. Không ngăn được mẹ, con bé hơi trau mày phụng phịu ra chiều
khó chịu những không biết làm thế nào. Chị lần trong các ngăn đựng đồ trong cặp,
đây là chiếc thước kẻ, đây là bảng con, đây là bút chì, đây là túi giấy thủ
công, đây là chiếc kéo…chị mở sang ngăn bên nơi con bé thường cất bộ bút màu.
Chị mở hộp bút ra kiểm tra, chị ngạc nhiên khi thấy hộp bút vơi hẳn, chị rút ra
đếm và chỉ thấy còn có 5 cái, vừa mới tuần trước chị mua cho con hộp bút mới 12
màu. Nó đã rất thích khi cầm trong tay những cây bút màu tuyệt đẹp đó, nó nhìn
ngắm rất lâu, mặt ngời lên vì hạnh phúc. Vậy mà chỉ được một tuần giờ chỉ còn lại
5 cái. Thấy vậy chị nghiêm giọng hỏi con:
- Hộp bút màu 12 hai cái sao đây mẹ chỉ thấy
có 5 cái, con lại làm mất rồi à? Tháng trước thì làm mất bút viết, thước kẻ,
kéo cắt thủ công, giờ lại thế này, con
có biết mẹ mua cho con hết bao tiền đấy không?
Hoa mếu máo nhìn mẹ, miệng nó ấp úng:
- Con…co..n xin..lỗi mẹ! Con đánh mất rồi…
- Mới hôm qua mẹ còn thấy và chính mẹ đã để
vào đây cho con, vậy hôm nay con làm gì, đi đâu mà để mất được thế này? Hay ai
bắt nạt lấy của con?
Con bé dấm dứt khóc mà không giải thích gì
thêm. Cơn giận bừng bừng trong người, chị lấy tay phát mạnh vào mông con mấy
cái thật đau. Có điều chị thấy lạ vì con bé cứ ì ra, nó không khóc, chỉ nhìn chị
với ánh mắt van lơn như biết lỗi.
Chiều nay khi hết giờ làm việc ở cơ quan,
Yến phóng xe ngay tới trường đón con. Còn chừng 15 phút nữa mới đến giờ tan học.
Tìm một chỗ khuất, chị dựng xe và ngồi chờ con, chị nghĩ mình phải xem con bé
có bị bạn nào bắt nạt không, hay con bé bị lũ trẻ lớp trên lấy mất đồ dùng cũng
nên. Nghĩ như vậy chị chọn một góc khuất và chăm chú thep dõi. Tiếng trống tan
trường ngân vang, từ các lớp học lũ trẻ vội vã túa ra cổng trường, đứa nào đứa
nấy, ba lô lặc lè trên vai vội vã, nhớn nhác chạy tìm bố mẹ, không gian xung
quanh cổng trường trở nên ồn ã. Yến để ý thấy con gái mình không có vẻ gì vội
vã, nó nắm tay một cô bé trông người cao gầy, mắt đeo kính cận đang từ từ bước
đi. Và rồi chị thấy cô bé kia đặt ba lô xuống góc tường, nó mở khóa lấy ra cái
gì đó, chị chăm chú nhìn kỹ xem là gì, cô bé rút ra mấy cây bút màu đưa cho
Hoa, sân trường đã vắng, chị nghe rõ tiếng cô bé nói:
- Tranh mình đã vẽ xong, mình trả lại bút
cho bạn. Tớ mượn bạn như thế thật ngại, tớ cảm ơn bạn nhiều lắm! Không có bút của
bạn tớ không biết lấy gì mà vẽ được.
Hoa
vừa lấy tay ngăn lại, vừa nói:
- Ôi! Không sao, tớ cho bạn, bạn giữ lấy mà
dùng, tớ vẫn còn và mẹ tớ sẽ lại mua cho tớ ngay mà, bạn đừng ngại. Bức tranh bạn
nộp để gửi triển lãm hôm nay đẹp thật.
Hoa nhét trả những cây bút vào cặp cho bạn.
Thì ra là thế, chị chợt hiểu ra mọi chuyện. Chờ cho con và bạn ra đến cổng, chị
chạy đến bên con. Thấy mẹ Hoa khoe ngay:
- Đây là bạn Hoài, là bạn thân nhất của con
đấy, chúng con ngồi cùng bàn mẹ ạ!
Thấy Hoa nói vậy, Hoài vội cất tiếng:
- Cháu chào cô ạ !
- Ừ cô chào cháu, thế bố mẹ cháu đâu mà giờ
chưa đến đón cháu?
- Mẹ ơi! Bạn ấy buồn lắm, bố bạn ấy mất đã
lâu, mẹ bạn ấy lại cũng vừa bị tai nạn giao thông mất từ mấy tháng trước rồi,
giờ bạn ấy phải ở với bà ngoại, bà ngoại cũng đã già rồi không đưa đón được bạn
ấy, bạn ấy phải đi bộ đấy mẹ ạ!
Nhìn cô bé hiền lành với cặp mắt sáng, lòng
Yến trào dâng một niềm thương cảm, Yến ngồi xuống đỡ lấy tay Hoài nói:
- Nhà cháu có xa không? Từ mai cô sẽ đưa
đón cháu đi cùng Hoa.
Hoài ngước nhìn chị với ánh mắt đầy biết ơn.
Cũng may nhà cô bé liền khu tập thể của chị. Tối đó về nhà chị ôn tồn bảo con:
- Mẹ đã biết cả rồi, con không hề đánh mất
bút của mình, mà con đã cho bạn. Con làm như thế là tốt, bạn khó khăn rất cần
được chúng ta giúp đỡ. Tuy nhiên, nếu con nói rõ mọi chuyện với mẹ ngay từ đầu
thì đâu đến nỗi con bị đòn như hôm qua. Con không nên giấu mẹ như thế. Vả lại
các con còn nhỏ, cũng chỉ có thể giúp bạn những việc nhỏ không đáng kể gì, có
người lớn giúp đỡ, sẽ tốt hơn, con hiểu chứ?
Hoa nghe mẹ nói, nó im lặng sà vào lòng mẹ
nũng nịu:
- Vâng con biết rồi, con xin lỗi mẹ, nhưng
lúc đầu con sợ nói với mẹ, thì mẹ sẽ cấm nên con không dám nói! Con thương bạn ấy
lắm mẹ ạ! Mẹ ơi ! Sắp tới lễ giáng sinh rồi, con muốn mẹ mua cho bạn ấy một búp
bê ông già noel mẹ nhé! Hẳn bạn ấy sẽ rất vui vì lâu rồi bạn ấy chẳng được ai mua đồ chơi cho cả!
- Ôi ! Con gái của mẹ sớm biết yêu thương
chia sẻ như vậy thật là đáng quý. Được rồi mai con hỏi bạn xem sách vở có thiếu
gì nữa không, mẹ sẽ mua tặng bạn ấy cả thể!
- Vâng! Mẹ ơi bạn ấy vẽ đẹp nhất trường đấy,
vừa rồi tranh của bạn ấy được chọn đưa đi dự triển lãm tại Hàn Quốc đấy.
Hai mẹ con âu yếm bên nhau. Ngoài hiên
ánh trăng hạ huyền chênh chếch mé tây, bầu trời trong veo, lấp lánh muôn vàn vì
sao như đang chia sẻ tâm sự cùng hai mẹ con.
Đầu
đông 26/11/2014
No comments:
Post a Comment