KHẮC KHOẢI MÙA ĐÔNG !
Tùy bút
(Tặng Trịnh Hồng Hà)
Hà Nội ba mươi năm
trước, phố còn thưa, người hẳn chưa đông đúc như bây giờ. Dòng đời ồn ã trôi
nhanh ấy vậy mà đã ba mươi năm! Ngày ấy, đường Thụy Khuê nhỏ nhoi căn nhà nhỏ ấy… nằm lặng im trong khu tập thể, chính là nơi ta hẹn hò gặp gỡ em…mối tình
sâu nặng của ta! Nhớ những đêm anh co ro trong cái buốt lạnh của mùa đông, mỏi
gối chờ em dưới bóng đèn đường vàng vọt cùng mưa phùn bay bay liêu xiêu. Điệu
nhạc buồn đâu đó vọng ra khiến anh càng thấy lạnh. Rồi em xuất hiện, nhón gót
chân em vội vã xà vào lòng anh như trao cả biển trời thương nhớ! Cảm giác nhẹ
nhàng, nồng ấm từ nụ hôn em trao lan tỏa, làm trái tim anh thêm rạo rực yêu
thương, bao giận dỗi, tủi hờn phút chốc biến tan, bao nỗi nhớ nhung mong đợi
bỗng vỡ òa trong sự sung sướng. Anh hân
hoan ghì chặt tấm thân kiều diễm của em trong vong tay săn khỏe…hai đứa ôm nhau
lòng đầy hạnh phúc, đất dưới chân ta như muốn sập, lạnh giá cũng tan nhanh! Ôi
mùa đông năm ấy, anh hạnh phúc xiết bao khi luôn có em trong vòng tay…Và có ai
ngờ đó cũng là mùa đông cuối ta có nhau! Em đi đâu để trời đông ở lại với mình
anh cùng nỗi nhớ khôn nguôi! Tháng năm dài mong ngóng bặt tin em. Anh tìm lại
căn nhà nhỏ ấy, không có ai và anh cũng không tìm thấy em, em đi đâu rồi? Em
của tôi!? Đông Hà nội anh thiếu em, trời
thêm tái tê, buốt giá!
Đã bao lần trở về Hà
Nội, anh lặng lẽ tìm về chốn cũ ngày xưa, một góc Hồ Tây, một gốc cây bên đường
Hoàng Hoa Thám…mong tìm lại chút tình vương vấn thuở sinh viên mà rồi tin em
mãi biền biệt ! Đêm đông dạo bộ một mình trên con đường nhỏ Thụy Khuê vẳng nghe
bản nhạc “Đêm đông” mà lòng càng nhớ em da diết! Em của ta ngày xưa, thuở trước
giờ về đâu, ra sao? Những câu hỏi ấy vẫn day dứt anh hoài suốt mấy chục năm
qua!
Mùa đông về.
Người ta thu mình lại, tuổi trẻ qua nhanh, nay anh đã thành người có tuổi. Kí
ức xưa vẫn sống trong anh, nó vẫn đẹp long lanh như khi anh chưa mất em! Nay
đông lại về mình anh ngồi trong căn nhà nhỏ gặm nhấm nỗi buồn cô liêu một thuở.
Mùa đông về, khiến anh buồn buông tiếng thở dài. Bất giác anh nhìn ra cửa sổ,
thoáng trong màn sương gió anh như thấy bóng hình em năm nào, với áo choàng khăn
đỏ lướt đi qua…và anh nhớ, anh mơ, anh thấy hồn mình thêm lạnh lẽo cô đơn!…
Mùa đông về.
Người ta chợt muốn có ai đó là tất cả của riêng mình, để được sẻ chia, để được
dãi dề. Ai cũng muốn quay về với yêu thương và sống với yêu thương. Nhưng không,
mùa đông về đâu có làm cho vết thương
năm nào trong anh không còn rỉ máu? Trái tim buồn bao năm tháng quay quắt nhớ
thương em?! Mùa đông lạnh, như thấm thêm vào lòng anh những lớp băng, nhưng
không phải thế, mà có lẽ lòng anh đã băng giá từ lúc lạc mất em. Những kí ức ngọt
ngào, những kỉ niệm yêu thương nồng nàn
ngày đó nó đã là quá khứ từ lâu! Anh cố quên mà sao nỗi đau đó vẫn sống lại mỗi
khi mùa đông về?? Mọi chuyện tưởng như đã bị thời gian xóa nhòa bỗng chốc lại
trở về ngỡ như vừa mới hôm qua…
Ngày hôm qua, bên lối
cũ phố xưa có vòng tay ai đó ôm chặt lấy nhau. Ngày hôm qua, có bao điều ấm áp,
có bao sự ngọt ngào, có bao nhiêu yêu thương bùng cháy. Ngày hôm qua, có môi em
hồng, có những nụ hôn vụng dại, ấp e và có những trái tim thổn thức yêu thương!
Ôi mong sao những ngày sau sẽ là mãi mãi của anh, của em và của nhau, sẽ không bao giờ ta lạc được nhau…Ôi ! Anh biết những
ngày hôm qua ấy chẳng bao giờ còn quay trở lại với anh, với em và với tất cả
bao người! Dòng đời vội vã vẫn cứ trôi, anh viểng vông hay là anh ngốc nghếch?
Anh đa sầu hay anh thích đa mang?Anh muốn mình sống lại những ngày của đôi lứa
ta, sống lại những tin yêu một thuở ban đầu. Anh sẽ quên đi những xót xa, anh
sẽ bỏ qua hờn dỗi , anh muốn lại là anh của hôm qua. “Dại khờ yêu, dại khờ nhớ,
dại khờ mong”. Em cũng lại là em độ trước, trong sáng, dịu dàng, tinh khôi,
quyến rũ. Và ta lại yêu nhau như mãi độ ban đầu… “Nhưng mộng mà thôi, mộng đó
thôi” ! Đông lại về cho lòng ta tê tái!
Ánh hào quang anh
mơ tưởng hôm nay vụt tan biến theo cơn gió chiều đông heo hắt. Xóm nhỏ đìu hiu, vắng bóng người dưới trời đông u ám.
Chiếc lá vàng đang rụng ngỡ ngàng bay. Nắng cuối chiều cũng vội vã bỏ đi ngay.
Anh quay quắt trong cô đơn, trống vắng, anh chơi vơi nơi xóm nhỏ với chiều mưa,
anh trở về với thực tại, với trống trải, cùng nỗi nhớ mùa đông…năm ấy anh đã
lạc mất em! Và anh vẫn đi tìm em trong miền ký ức những ngày đông!
Một ngày mùa đông buồn 7/12/2014
Bùi Nhật Lai
No comments:
Post a Comment