TẢN MẠN MÙA THU
Tháng chín. Thu đã vào độ
chín. Lá vàng xao xác ngõ quê. Sắc vàng đặc trưng của mua thu mới hôm nào còn
thưa thớt mà giờ đây đã vào độ lắng, cái nắng gắt gao của mùa hạ đã qua, thay
vào đó là sắc vàng tươi tắn dễ chịu hơn của mặt trời mùa thu, bầu trời luôn cao
xanh và bồng bềnh những đám mấy trắng nhẹ như bông mải miết bay về phía cuối
trời. Hoa mướp cuối mùa vàng rực bờ ao. Làn gió heo may mang về xóm núi cái
lạnh se se dễ chịu mỗi khi hoàng hôn buông đỏ núi đồi. Trên đường làng lũ trẻ
đùa vui dưới những tàn bàng đỏ rực. Những chiếc lá vàng nhẹ bay theo gió tạo
nên tiếng kêu xao xác mặt đường. Mỗi chiếc lá như mỗi cuộc đời, mùa xuân đâm
lá, mùa hạ xanh tươi, thu về lá vàng úa, kết thúc một chu kỳ của tạo hóa. Giống
như con người, mỗi chiếc lá rơi mang theo trong nó cả bầu tâm tình thầm kín của
đời lá mong manh, chóng vánh, có khi là sự hả hê, hoan hỷ, như con người đã
hoàn thành sứ mệnh, cũng có khi là sự trăn trở, nuối tiếc thời lá còn xanh, và hình
như gửi vào trong đó có cả sự hờn ghen, oán trách cho thân phận ngắn ngủi của
mình! Những cơn gió heo may như người bạn thân tiễn đưa những chiếc lá rụng về
với cội ! Gió thổi. Lá bay. Mùa thu đang vào độ chín. Nhẹ nhàng, lặng lẽ mà dứt
khoát, quyết liệt không có gì cản nổi dòng thời gian ! Vẫn chỉ là gió thổi, và những
chiếc vàng lá rụng rơi xao xác. Vậy mà sao nó vẫn làm lòng ta se sắt nhớ thương, hoài
niệm… tuổi xuân dần trôi qua, câu bé năm nào là tôi còn ngơ ngác nhặt những
chiếc lá vàng tươi nơi góc sân nhà đưa mẹ và hỏi rằng: “Mẹ ơi ! Sao lá lại rụng?”.
Mẹ âu yếm xoa đầu tôi rồi cười nói: “Lá già phải trở về cội con ạ !” Vậy mà đã
mấy chục mùa thu qua, giờ tôi đâu còn trẻ và mẹ tôi đã về cõi vĩnh hằng, thâm
thoắt đã 7 mua thu! Trông lá rụng lòng tôi lại nhớ mẹ da diết khôn nguôi ! Ôi
mùa lá rụng ! Ôi mùa cây thay lá! Ôi thời gian của ta, cuộc sống của ta! Hãy
chậm lại! Xin hãy chậm lại!
Thu đến chậm nó
như hiểu được lòng người, nó muốn giúp con người níu kéo thời gian chậm lại.
Nhưng dẫu vậy thì mùa thu cũng vẫn dần trôi qua giống như bao mùa thu trước đã
đi qua đời ta. Đã qua lâu rồi cảnh háo hức của những ngày tung tăng cắp sách
đến trường, cái cảm giác lâng lâng khi được hít hà mùi thơm của những trang vở
mới ngày nào giờ cũng đâu còn?! Ngày lại ngày ta lao mình vào trong cuộc sống,
tự kiếm tìm cho ta nào danh vọng, nào hoài bão, ước mơ có cái êm đềm đẹp đẽ.
Song, cũng có nhiều cái ảo vọng hão huyền! Thành công cũng nhiều và thất bại
cũng không hề ít ! Chỉ đến khi đôi chân ta rã rời, tê dại ta mới biết bến bờ
hãy còn là xa lắc ! Tuổi thơ không bao giờ trở lại! Giống như những mùa thu qua
đi để lại cho cây những vòng sinh trưởng mới, mỗi năm cây một vươn cao, lớn lên
và thêm vững chãi, dãi dầu cũng gió mưa, bão táp. Và con người cũng vậy, khi đã
trưởng thành người ta sẵn sàng đối đầu với những thử thách của cuộc sống, mưa
sinh với những toan tính của mình, có khi thành công và cũng có khi là thất bại
! Không ai muốn đắng cay nhưng tìm được sự ngọt bùi đâu phải dễ ?! Con người đã
phải trả giá đắt cho sự kiếm tìm hạnh phúc của mình! Cũng giống như bao người,
ta cứ day dứt trong ký ức về những ngày khó nhọc, bố mẹ quần quật làm việc tối
ngày mà vẫn không đủ cho cuộc sống của cả nhà. Bữa ăn thiếu trước hụt sau, áo
quần mong manh trong những manh vải hẹp sẫm màu, hứng chịu những nắng nóng mùa
hè, rét mướt mùa đông. Và đã bao lần mẹ đã khóc vì thương con? Và vì bất lực ?
! …Mặc thế thu cứ về và lặng lẽ qua đi.
Mùa thu rồi sẽ đi qua.
Những lá bàng đỏ rụng rơi như những giọt máu. Những chiếc lá tự hiến mình cho
đất thêm mỡ màu, cho thân cây thêm nguồn dinh dưỡng, cuộc dâng hiến lặng thầm
mà vô cùng ý nghĩa, cũng giống như sự hy sinh âm thầm của những người cha,
người mẹ, vắt đến kiệt cùng sức lực của mình với mong ước dành cho con có cuộc
sống tốt đẹp hơn ! Cuộc chia ly của lá và cành rồi cũng sẽ qua đi để một ngày
kia khi mùa xuân đến, sự sống lại hồi sinh. Mầm non nảy nở, lá lại xanh tươi và
lại chờ cho đến mùa thu sau. Ôi đó là chuyện của cây và lá, còn với con người
lại hoàn toàn khác, sau mỗi cuộc chia ly sẽ là mãi mãi. Ta sẽ không bao giờ còn
gặp lại mẹ cha ta trên cõi đời này! Song, bù lại con người luôn có ý trí và
tình cảm, những cái đó sẽ làm nên miền ký ức trong mỗi con người. Nỗi nhớ và
tình thương luôn được con người ấp ủ để rồi không bao giờ ta quên được hình
bóng của mẹ cha, ta sẽ không quên những gì cha mẹ đã làm cho ta. Bởi ta lớn lên
và có ngày hôm nay chính là nhờ công lao sinh thành, dưỡng dục của mẹ, của cha!
Thu về, ta lặng lẽ cúi đầu trước bàn thờ cha mẹ, thắp nén hương thơm tưởng nhớ
tới người… ngoài hiên những chiếc lá vàng vẫn rụng rơi bay theo làn gió…Hoài
niệm về những mùa thu lại tràn ngập trong ta! Và ta thêm yêu quý mọi người
quanh ta hơn, ta thêm trân trọng những mùa thu vàng cho ta bao niềm hạnh phúc!
Thu ơi hay chậm lại !
Ôi ! Bao nhiêu mùa thu đã
đi qua, bao nhiêu chiếc lá đã lìa cành cho cây đời tươi tốt? Ôi! Làm sao ta đếm
nổi nhưng có một điều ta chắc rằng mỗi một mùa thu đi là một lần ta thấy yêu
quý hơn cuộc sống của mình, trân trọng hơn những gì ta đã có, những gì ta đang
nắm giữ trong bàn tay. Bởi ta hiểu ta chẳng thể ngồi đếm mãi những mùa thu. Và
đến một ngày nào đó, chính mùa thu cũng sẽ mang ta đi, như những cơn gió cuốn những
chiếc lá vàng lìa cành trở về với đất. Nhẹ lâng và phiêu lãng. Ôi ! Mùa thu -
Mùa cây thay lá!
Đêm thu 10/9/2015
Đ/C: Bùi Nhật Lai
No comments:
Post a Comment