THỔN
THỨC MÙA ĐÔNG
Tùy bút
Đông đã già, tháng 12 báo hiệu điều đó,
cái lạnh tràn lan về mọi nẻo, con đường mòn trước ngõ sương răng mờ mỗi sớm. Đường
làng vắng hoe, ông mặt trời lười nhác mãi gần trưa mới vội vén màn sương mờ giống
như cô gái trẻ lỡ đà dậy muộn,vung những tia nắng vàng lợt lạt, yếu ớt, lẻ loi,
soi xuống trần gian. Những đám mây xám bạc, lạnh lẽo phủ kín bầu trời, những
cơn gió se sắt thổi cuốn theo những chiếc lá bàng cuối vụ bay lạc vào những góc
vườn nơi xóm núi. Mùa đông gieo vào lòng người những nỗi buồn bâng quơ, man mác,
tựa như những mối tình huyền thoại của nàng Bân. Đông đem cái lạnh lẽo về làm
môi ai đó khô đi, hình dáng nõn nà của những cô gái quê, không còn duyên dáng,
yêu kiều, mảnh mai như những ngày thu cũ. Thay vào đó là lớp lớp áo quần, trùm
kín mặt, khăn len quàng cổ to xù, sự
nhanh nhẹn thanh thoát thường ngày cũng biến mất. Đông lạnh lẽo làm gót chân của
bà, của mẹ vốn dĩ cả đời gắn bó với ruộng đồng giờ thêm nứt nẻ, những đứa trẻ quê
nghèo co ro trong những bộ áo quần mỏng manh vốn không đủ ấm, mỗi cơn gió lùa về
toàn thân chúng lại run lên lẩy bẩy. Cái rét làm cho mọi người ít nói hơn. Làng
quê vì thế cũng như buồn thêm đôi chút.
Làng quê lặng
lẽ, con đường cũng trở nên trầm buồn,
thưa thớt người qua lại, cuộc sống như chậm lại. Có lẽ phải tháng nữa cái lạnh
của đông mới càng khắc nghiệt, những trận mưa phùn sẽ làm cái rét thêm buốt
giá, khó chịu hơn nhiều. Mặc cho mùa đông giá rét, khắc nghiệt nhưng lòng những
lứa đôi, trai gái lại thấy vui hơn, bởi mùa đông cũng chính là mùa của đôi lứa
yêu nhau. Những đôi tình nhân bất chấp mưa phùn, gió bấc, tối tối họ vẫn hẹn hò
bên những gốc cây trong các ngõ xóm, để được thầm thì nói lời yêu thương và vụng
trộm trao nhau những nụ hôn nồng ấm, những nụ hôn e ấp,vụng dại, vội vàng của họ
làm mùa đông như ấm lại. Áp ngực vào chàng trai hơi thở nồng nàn của cô gái thật
quyến rũ làm sao, nó xua tan cả mưa gió, giá rét mùa đông. Lòng chàng trai ấm
mãi bởi những nụ hôn ngọt ngào mà người yêu trao tặng. Má nàng đỏ lên vì hạnh
phúc được hiến dâng, môi chàng thắm lại vì vừa được tình yêu sưởi ấm, hai đôi
vai gầy sát mãi vào nhau, họ quên cả đất trời… Trong lòng họ đang ngân lên khúc
nhạc mùa đông êm ái tuyệt vời! Họ say mùa đông và họ yêu mùa đông vô ngần! Bởi
mùa đông đem về cho họ tình yêu và hạnh phúc. Đông về, chiều rơi tụt xuống rất mau, khiến dòng người vội vã
hơn trong mọi công việc của mình, hơi ấm nhẹ nhàng theo gót chân của những cô gái
mới ngày nào còn e ấp hẹn hò với người yêu bên bờ rào trước ngõ, nay đã theo chồng
về làm dâu… liệu giờ đây cô còn nhớ lần đầu e ấp tay nắm bàn tay…và có cả những
phút giây dỗi hờn khiến cả hai đều buồn da diết. Trời chưa tối hẳn một màu đen
mờ mờ, tôi tối đã bủa vây khắp nẻo, khói lam chiều của núi đồi cũng theo gió lạc
vào trong từng ngõ xóm , vi vu, lãng đãng. Phảng phất mùi ngô nếp nướng đánh thức
chút ký ức chưa xa. Bếp nhà ai đỏ lửa nơi đầu thôn, tiếng đàn gà con gọi mẹ
chiêm chiếp, vang đâu đó trong con ngõ hẹp tiếng trẻ ê a học bài, tất cả như gieo
vào lòng người niềm vui của cuộc sống thanh bình nơi làng quê yên ấm! Mặc cái
khắc nghiệt của mưa giá mùa đông, sức sống tình yêu của con người vẫn bừng lên
trong mỗi căn nhà thân thuộc .
Đông đã già! Đêm nay có người con gái chân quê đứng nép mình bên khuôn cửa số ngóng người phương xa…đôi mắt buồn rực sáng trong đêm, cô thổn thức trong hơi thở nồng nàn, khuôn ngực căng tròn tràn đầy sức trẻ, cô muốn nắm chặt bàn tay để gói mùa đông lại, cho lòng cô bớt lạnh đêm nay, lòng nhủ thầm: “ Mùa đông không dài cô còn sẽ đợi đến khi đông tàn”... Trăng mùa đông lạnh lẽo, ngõ quê càng vắng người qua lại, gió lang thang … hoa khép lại đợi chờ! Mùa đông đến đúng như đất trời đã hẹn, đông đã già nhưng không thể nói là muộn! Mùa đông đến cho vừa kịp tết để đào, mai đến độ sẽ đơm hoa. Trong lòng người vương vấn ngóng mãi nẻo phương xa!
Đông đã già! Đêm nay có người con gái chân quê đứng nép mình bên khuôn cửa số ngóng người phương xa…đôi mắt buồn rực sáng trong đêm, cô thổn thức trong hơi thở nồng nàn, khuôn ngực căng tròn tràn đầy sức trẻ, cô muốn nắm chặt bàn tay để gói mùa đông lại, cho lòng cô bớt lạnh đêm nay, lòng nhủ thầm: “ Mùa đông không dài cô còn sẽ đợi đến khi đông tàn”... Trăng mùa đông lạnh lẽo, ngõ quê càng vắng người qua lại, gió lang thang … hoa khép lại đợi chờ! Mùa đông đến đúng như đất trời đã hẹn, đông đã già nhưng không thể nói là muộn! Mùa đông đến cho vừa kịp tết để đào, mai đến độ sẽ đơm hoa. Trong lòng người vương vấn ngóng mãi nẻo phương xa!
Đêm mùa đông 6/12/2014
Bùi Nhật Lai
No comments:
Post a Comment