Tháng ba thương nhớ
Tản
văn
Đã là giữa xuân,
tháng ba lặng lẽ về đem theo sắc màu hoa gạo rực đỏ góc phố quê, dưới làn mây
mù nhạt nhòa những bông hoa gạo vẫn bừng lên sắc đỏ. Sáng sớm lũ trẻ vội vã rảo
bước tới trường, vậy mà chúng vẫn không quên dừng lại nhặt vài bông gạo vừa
rụng xuống trong đêm, cánh hoa đẫm sương còn tươi nguyên cho vào giỏ xe đem
theo đến lớp để chơi cùng bạn bè. Tiếng lũ chào mào ríu ran cất lên từ vườn bưởi
ven đồi. Mới sáng sớm mà lũ ong đã mải miết lấy mật, chúng len lỏi trong từng
chùm hoa bưởi còn ướt đẫm sương mai. Lòng ta bỗng thấy bồi hồi nhớ về tháng ba
ngày ấy!...Tháng ba của tuổi học trò, khi tâm hồn hé nở mối tình đầu, vừa lạ
lẫm, vừa đam mê, vừa thơ dại, vừa háo hức, xốn xang, vừa dằn vặt, dỗi hờn, vừa
sung sướng mộng mơ, vu vơ tuổi mới lớn!…
Những nỗi buồn thơ
dại tuổi học trò cũng theo những tháng ba lặng lẽ trôi qua, có giận dỗi, tủi
hơn, có bi lụy, xót xa, có hy vọng và thất vọng…cứ thế tháng ba cho ta lớn lên
và bước tới. Trái tim bé nhỏ của những cậu con trai khi đó rễ rung động trước những bóng hồng trong lớp, những cử chỉ,
những câu chữ trong dòng lưu bút mỗi khi tháng ba về cũng dễ làm ta xúc động
bồi hồi, để rồi trằn trọc nghĩ suy, ta bỗng thấy mình chẳng thể nào vô tư được
mãi. Ánh mắt nhìn của người ấy sao làm ta thấy rạo rực trong lòng, ta mong gặp
người ấy mỗi sớm tới trường, mỗi chiều tan học, mặc dù chỉ dám đứng xa mà ngắm,
mà đợi rồi lại lặng lẽ âm thâm trở về đắm mình trong những câu hỏi tự vấn,
những câu hỏi ngày đó hầu như không có lời giải đáp. Để rồi ta đau khổ một
mình! Trong khi người ấy cứ hồn nhiên như không hề có chuyện gì ! Nhưng mãi sau
này ta cũng mới biết, người đó cũng rất quý mến ta, và cũng tiếc rằng đã không
biết trao cho nhau một cơ hội, bởi cả hai đều ngây thơ, khờ dại vô cùng. Chỉ
tháng ba là còn đọng mãi trong lòng hai đứa những cảm giác thân thương, dịu nhẹ,
những rung động tuổi mới lớn. Tháng ngày qua ta biết ở nơi sâu thẳm tâm hồn mỗi
chúng ta vẫn thường hiện về những kỷ niệm nho nhỏ về nhau, những ánh mắt nhìn
mê đắm thay cho bao lời chưa nói. Để rồi tháng ba lại vùn vụt đi qua, ngoài kia
tháng tư đã ngấp nghé ghé thăm. Năm học cuối cùng thời phổ thông rồi cũng đến,
bến sông quê rực rỡ màu hoa cải tươi nguyên, lũ ong vo ve tìm về hút mật, chúng
vẫn tảo tần mỗi sớm ban mai, mặc cho cái rét tháng ba vẫn còn tê tái. Má người
đó vẫn hồng mỗi khi ta thoáng gặp nhau. Ta không đủ can đảm để nói lên những
lời mà ta đã âm thầm nung nấu bao ngày, mong sẽ ngỏ được cùng em ! Vậy mà khi
đứng trước em hồn ta như bấn loạn, ta không thể ngỏ lời, nhìn cánh chim trời vội
vã bay qua, ta cũng vội vàng kiếm cớ đi ngay! Để đến bây giờ ta cứ tự cười mình
mãi là “đồ hèn, đồ nhát”! Và ta cũng biết
ở nơi nào đó, em vẫn đem theo những khắc khoải trong lòng, vẫn mang trong mình
chút hoài niệm về những tháng ngày xưa cũ ta bên nhau, mà lòng vẫn thầm trách:
“Ta đã qua những năm tháng không ngờ/ Ngây thơ quá để bây giờ xao xuyên!” Tháng
ba về gợi nhớ tới những câu thơ thuở học
trò, những trò chơi tinh nghịch, những lời trách móc bâng quơ…Ta xa nhau khi
tuổi đời rất trẻ, giờ gặp lại nhau, tóc đã pha sương! Ôi! Tháng ba về với sắc màu hoa gạo đỏ ối giờ
bỗng thiêu đốt lòng ta. Nhưng ta cũng hiểu quá khứ dù là vàng son thì chúng
cũng đã ngủ kỹ, trốn sâu trong lớp thời gian dầy với bao mùa lá rụng! Khơi dậy
làm chi khi cuộc sống hiện tại đang thôi thúc ta từng ngày, cuốn ta vào vòng
quay bất tận của thời gian! Ta luôn muốn sống và trân trọng hiện tại. Tuy nhiên,
ta cũng không thể quên quá khứ, chúng
mãi là kỷ niệm sống trong ta, ta trân trọng nó bởi vì nó là một phần cuộc
sống mà ta đã trải qua ! Quá khứ là thứ đã qua, hiện tại là thứ ta đang có và
nên gìn giữ, tương lai là thứ chưa bắt đầu nhưng nó sẽ tới. Chẳng có gì quý giá
bằng những khoảnh khắc ở hiện tại của mỗi con người, nó đáng quý biết bao!
Những gì qua đi sẽ không bao giờ trở lại, chính vì thế ta càng thêm yêu quý
cuộc sống hiện tại của mình ! Khoảnh khắc mà mỗi ngày thức dậy ta biết có ai đó
sẽ lo lắng cho ta mỗi lúc ta lên xe đi làm, mỗi lúc ta quá mệt mỏi trong công
việc, hay những lúc ta gặp bất trắc trong cuộc sống! Ta luôn tin rằng, lòng
người đủ dài và đủ rộng, nỗi nhớ đủ sâu để nối gần những khoảng cách yêu thương
đối với mọi người. Hạnh phúc đôi khi chỉ là những khoảnh khắc biết cho và biết
nhận, biết đợi chờ và biết yêu thương, mọi thứ cứ thế theo dòng thời gian một
đi không trở lại. Ôi tháng ba của ta cứ thế và mãi xa ...
Ta tự nhủ lòng ta rồi
mùa xuân sẽ qua đi, mùa hạ sẽ tới mang theo những cơn mưa rào mạnh mẽ, cuốn
theo những cánh hoa xuân cuối mùa phai tàn nơi đầu ngõ. Tháng Ba sắp nói lời
tiễn biệt với mùa xuân của thiên nhiên, của đất trời. Riêng ta tin rằng, mùa
xuân trong lòng người sẽ ở lại mãi mãi. Ôi tháng ba ! Nhớ và thương sâu thẳm
trong trái tim ta!
Chiều rét ngọt 15/3/2016
No comments:
Post a Comment